TXT 30/??
569 Theo dõi 0
VGA 127/???
1572 Theo dõi 0
TXT 2/??
329 Theo dõi 0
TXT 83/??
1059 Theo dõi 0
TXT 24/??
845 Theo dõi 0
TXT 131/131
458 Theo dõi 0
TXT 238/??
792 Theo dõi 0
TXT 10/10
501 Theo dõi 0

[Firstkhaotung] Để Tôi Theo Đuổi Em
TXT 30/??
569 Theo dõi 0
Kí Sự Hồi Quy
VGA 127/???
1572 Theo dõi 0Hổ Lạc Bình Dương Vi Khuyển Thê: Chương 1
Thể loại: Đam mỹ, huyễn huyễn, nhất công nhất thụ, hài, he
Editor: KanZe
Beta: Vọng Nguyệt
Tình trạng bản gốc: 10 chương + 1 phiên ngoại
Vương Hổ chính là kẻ có suy nghĩ: “Tình là một cái gì đó rất hại người, vô luận là ai, chỉ cần vướng phải tình ái thì sẽ ngu xuẩn suốt đời”
Có thần tiên chứng giám, hắn nhất định là người thông minh, mới không thèm làm ngốc tử.
Nhưng tất cả lại chẳng theo như ý của hắn…
Lúc phi hành ở trên mây Vương Hổ đã suy nghĩ tốlắm, phải nhớ thậkỹ đáp án đầu tiên của mình về “Vấn thế gian tình vi hà vật” là: “Tình là một cái gì đó tối hại người, vô luận là ai, chỉ cần vướng phải tình ái, thì sẽ ngu xuẩn suốđời.”
Có thần tiên chứng giám, hắn nhấđịnh phải là lão hổ tinh thông minh nhất, tuyệđối tuyệđối không được biến thành ngốc tử.
“Ừm, bây giờ chính mình xuống dưới, nếu có cơ duyên tìm được đáp án thì thậtốt, bằng không thì mình cũng không nguyện tự thể nghiệm, dù sao còn mười mộyêu tinh kia, đến lúc đó chỉ cần trả lời theo bọn họ, dù sao cũng là huynh đệ lâu như vậy, mọi người sẽ không trơ mắt nhìn mình bị bỏ lại Vụ Ẩn Sơn mộmình đâu. Lão ngưu cũng từng nói, không nguyện sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện phi tiên cùng ngày cùng tháng cùng năm thôi, chúng ta phải cùng nhau phi tiên, mộngười cũng không thể thiếu.” Vương Hổ một bên phi hành một bên lẩm bẩm, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới trong điển tịch nhân gian có một câu “Hổ lạc bình dương bị khuyển khi”, vì thế trong lòng thầm bổ sung “Hây! Việc này ngàn vạn lần không được quên, xuống nhân gian tuyệđối không được cùng mộchỗ với người mang tuổi tuấđược! Ta chính là vua của loài thú, nếu mỗi ngày đều bị cẩu khi dễ, chẳng phải sẽ rấtổn hại mặmũi uy danh của lão hổ sao?”
Vương Hổ cứ như vậy, một bên nhắc nhở chính mình xuống tới nhân gian phải chú ý chuyện này, một bên tìm nơi dừng chân.
Cảnh sắc nhân gian đương nhiên kém xa với tiên cảnh ở Vụ Ẩn Sơn rồi, ở trên mây bay qua bay lại cả ngày, cuối cùng cũng chọn được mộnơi tương đối tốt.
Đó là một vùng quê mênh mông bángát, hoa màu tươi tốt, hướng đông có mộngọn núi cao hiểm trở, tuy rằng thua kém Vụ Ẩn Sơn của bọn họ nhưng cũng có thể coi như là cảnh đẹp, đây chính là hình ảnh vùng quê miền nam trừu phú phồn vinh của nhân gian, thoạnhìn là mộtòa thành lớn. Lão hổ tinh Vương Hổ đối với nơi này vô cùng hài lòng, rời khỏi áng mây, hắn mộthân bạch y nhẹ nhàng dừng lại ở đỉnh núi hoang vu.
Mới tới nhân gian, Vương Hổ liền phóng tầm mắt nhìn tòa thành trì ở phía xa xa, phe phẩy ống tay áo rộng thùng thình, say sưa suy nghĩ.
Có lẽ bởi vì pháp lực cùng khí lực của mười hai yêu tinh đều xuấsắc như nhau, nên hắn cũng không quá để ý đến vấn đề này, hắn tối khávọng chính là trở thành người thông minh nhất. Hắn thích nhấngười khác khen ngợi hắn thông minh, nếu có việc nhờ vả hắn, chỉ cần khen hắn thông minh, hắn nghe xong, so với việc của mình càng quan tâm hơn.
Có điều Vương Hổ hiểu rõ, trong mười hai yêu tinh, nếu nói tới thông minh, như thế nào cũng không tới lượhắn.
Bấquá, bây giờ so với trước đây bấđồng!
Giữa đám yêu tinh không đến hắn thôi, hiện giờ đã đến nhân gian..... Hừ! Rời xa nhóm bạn, hắn cũng không tin không tới phiên chính mình, đừng thấy trong sách nói nhân loại giảo hoạt, kỳ thậtheo hắn, nhân loại đều là loại động vậtham lam ngu xuẩn, nếu không họ đông đúc như vậy, tại sao người có thể thăng thiên lại ínhư thế?
Gần như có thể nhận định, hiện tại, hắn — lão hổ tinh Vương Hổ, sắp trở thành người thông minh nhấở đại thành miền Nam này rồi.
Hắn giờ đây tràn đầy tự tin đi về hướng thành trì xa xa đằng kia — Nơi kia đã định trước sẽ thay đổi vận mệnh đời này hắn.
Đi loanh quanh trong thành nửa ngày, Vương Hổ giờ mới nhớ tới mình còn chưa biếthành trì này tên gì, trái nhìn phải nhìn, mọi người ở đây đều là bộ dáng vội vội vàng vàng, lão hổ vốn thiện lương nên cũng ngượng ngùng khi phải quấy rầy công việc của người ta, đành đem toàn bộ nghi vấn nuốtrở vào bụng
Vương Hổ còn đang đánh giá kiến trúc ở khắp nơi trong thành, bỗng nhiên mộthanh niên dừng lại bên cạnh hắn, cười hỏi “Đại ca, ngươi có việc gì cần ta giúp đỡ không?”
“Đại..... đại ca?” Vương Hổ mở to hai mắt nhìn, có nghe nhầm không vậy? Tên nhóc này bao nhiêu tuổi, chính mình làm gia gia của gia gia nó còn được, như thế nào nó lại gọi mình là đại ca?
“Ngươi hẳn phải kêu ta là lão gia chứ!” Vương Hổ thành thậnói.
Nhưng mà Vương Hổ càng nghiêm túc sửa lời càng làm cho thanh niên kia bị kinh hách “Trời ơi! Nhìn vậy mà bị điên..... Đáng tiếc, tướng mạo xinh đẹp như thế.” Y dường như định cấbước ly khai, nhưng con ngươi lại đảo mấy vòng rồi dừng lại, lẩm bẩm “Lúc này còn kén chọn cái gì nữa? Kẻ điên thì kẻ điên vậy.”
Mắthấy thiếu niên ở bên cạnh cứ lầm bầm, Vương Hổ nghĩ thầm “Sao vậy? Ta làm lão gia của ngươi là tiện nghi cho ngươi rồi, ngươi còn không nguyện ý kêu.”
Sau đó hắn bỗng nhớ đến bộ dáng của chính mình, tựa hồ không đủ điều kiện để làm lão gia đi. Trong lòng không khỏi âm thầm ảo não “Bấquá thay đổi nhân thân, vậy mà tự nhiên vai vế cũng bị hạ xuống, thậsự rấkhông thỏa đáng mà.”
Nghĩ như vậy, Vương Hổ trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hắn bỗng nhiên nhớ tới, chính mình còn đang muốn hỏi thành trì này tên là gì mà. Cũng không thể để tên thanh niên kia chạy mất.
May mà, thanh niên kia quay lại, hắn vội vàng tươi cười hướng y nói “À việc vừa rồi, đại ca thì đại ca đi, tiểu đệ đệ, ngươi có thể nói cho ta biếnơi này tên gì không?”
Nghe xong lời này, thanh niên kia lại sửng sốt, cẩn thận đánh giá Vương Hổ, sau đó lắc lắc đầu thấp giọng thở dài “Ai, thậsự đáng thương mà, rõ ràng xiêm y trên người rấtốt, sao lại mấtrí nhớ chứ?” Sau đó hắn thân thiếlôi kéo tay Vương Hổ nói “Đại ca, nơi này là thành Bình Dương, huynh có nhớ nhà mình ở đâu không? Nhớ cha nương mình tên gì không?”
Vương Hổ nghĩ thầm: nhà? Thời điểm ta thành tinh, hang ổ đã bị thiên lôi oánh trúng, đốcháy hết. Cha nương ta? Là nói đôi lão hổ sinh hạ ta sao? À, bọn họ đã sớm thành yêu tiên rồi, không biếđang ở nơi nào tiêu dao hưởng thụ.
Do đó y suy tư đáp “Nhà? À, ta không có nhà, cha nương ta? Ờ, ta cũng không có cha nương.”
Chậc, có thể trả lời như vậy đi? Hắn vốn không có nhà, mà cha nương hắn hiện tại đại khái cũng không biếtới nhi tử này. Trả lời như vậy hẳn cũng không thể tính là nói dối đi?
Lão hổ tinh luôn luôn thành thực cảm thấy hài lòng vì câu trả lời của bản thân.
Thanh niên lộ ra vẻ đồng tình, cúi đầu suy tư hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nói “Đại ca, đệ muốn nhờ huynh giúp đệ một việc, huynh yên tâm, việc này tuyệđối không nguy hiểm đâu! Người nhà của Hồng muội tuy không tốt, nhưng cũng đều là lương dân tuân thủ luậpháp, nhiều nhấlà đuổi huynh đi thôi..... Ai, quên đi, nói ra huynh cũng không hiểu, huynh đi theo đệ.”
Cũng không quản Vương Hổ có đáp ứng hay không, y liền lôi kéo hắn đi qua đường lớn ngỏ nhỏ, đáng thương cho lão hổ tinh bị lôi đi đến choáng váng mặmày, cuối cùng cũng ngừng lại. Đó là trước cửa của mộmiếu sơn thần đổ nát.
Vương Hổ nhìn nhìn thanh niên mộcách đề phòng, nhìn nhìn lại miếu sơn thần đổ nát, vừa muốn nói gì, liền thấy mộnữ tử từ trong miếu chạy ra “Lang ca, huynh..... tìm được người chịu giúp chúng ta chưa?”
Thanh niên được kêu Lang ca lúc này mới quay người lại, đối với Vương Hổ thậcung kính cúi người cầu khẩn “Vị đại ca này, tự nhiên lại lôi huynh tới đây, thậsự phi thường có lỗi. Đệ và Hồng muội không phải vì cùng đường cũng sẽ không đưa ra hạ sách này..... Chúng tôi từ nhỏ vốn có hôn ước với nhau, ai ngờ nhà của đệ giờ đây gặp chuyện không may, gia cảnh sa sút.....”
“Cho nên cha nương của Hồng muội ngại bần yêu phú, liền hủy bỏ hôn ước, nhưng hai người các ngươi lại yêu thương lẫn nhau, bị dồn vào đường cùng nên muốn cùng nhau bỏ trốn, đúng không?” Vương Hổ thay thanh niên tiếp lời.
Nhìn thấy thanh niên trợn mắhá mồm, Vương Hổ gật đầu đắc ý: xời, quả nhiên bị hắn đoán đúng rồi! Chuyện của họ tương tự như những chuyện xưa mà trăm ngàn năm qua không biếđã diễn ra bao nhiêu lần.
Thanh niên nghe Vương Hổ nói xong, cũng quên mấtrước đây từng nghĩ hắn là người điên mà xem như tri kỷ thống thiếnói “Đại ca huynh nói rấđúng! Bọn họ nếu như an bài cho Hồng muội một gia đình trong sạch thì cũng thôi đi, phải biếrằng tuy đệ gia cảnh sa sút, nhưng đệ dù sao cũng là tú tài, tri thư thức lễ.”
Vương Hổ gật đầu đồng tình nói “Ta biếngươi chắc chắn là tú tài.” Nhưng lại không dám nói tiếp vế sau. Không biếvì sao, hai chữ tú tài này đặc biệxui xẻo, loại chuyện như thế này từ trước đến nay dường như đều là do tú tài bày ra.....
Thanh niên kia lại tiếp tục nói “Đằng này bọn họ lại cố ép gả Hồng muội cho Mộ Phi Phàm làm đệ lục phòng tiểu thiếp, đại ca, có thể huynh không biếMộ Phi Phàm là ai, đó là..... Đó là sài lang ăn tươi nuốsống người khác, khắp thành Bình Dương này có ai không biếy nổi tiếng tàn nhẫn vô tình? Tuy rằng y không phải đệ nhấthì cũng là đệ nhị phú hào trên thế gian, Hồng muội gả cho hắn, nếu không chiếm được sự quan tâm bảo hộ thì có hữu dụng gì? Huống chi cũng chỉ là mộtiểu thiếp!”
Vương Hổ nghe đến đó, không khỏi cao hứng nói “Yên tâm yên tâm đi, chuyện này của các ngươi ta nhấđịnh sẽ giúp, ta rấgiỏi đối phó sài lang! Tính sơ sơ thì chưa tới năm tuổi ta đã nếm thử hơn hai mươi con lang.”
Hắn đắc ý đem chiến tích của mình ra khoe khoang, đổi lại Lang ca liếc hắn một cái, cuối cùng đưa ra nhận định là hắn đang nói điên nói khùng cái gì đó.
“Đại ca, huynh thậsự là người tốt.” Cũng không quản người này điên hay không điên, Lang ca cảm động đến rơi nước mắt, đưa ra bộ sa y hoa lệ màu vàng nhạ“Huynh chỉ cần thay bộ y phục này, đội mũ vào, đứng ở trước cửa thành Bình Dương đi hai vòng. Gia đinh của phủ Hồng muội tự nhiên sẽ đến đón huynh về, như vậy chúng tôi có thể nhân lúc hỗn loạn mà rời thành, đợi họ phát hiện nhận lầm người, chúng tôi cũng đã cao bay xa chạy rồi.” Hắn nói xong liền lôi kéo tay của nữ tử xinh đẹp kia tới quỳ trước mặVương Hổ “Ân tái sinh này của đại ca, hai người chúng tôi trọn đời không quên. Đại ca cánhân thiên tướng, vừa thấy đã biếlà người thông minh, đến lúc đó nhấđịnh tìm được cách trốn thoát, khi ấy nếu ngài tìm được chúng tôi, phàm là điều gì cần, chúng tôi nếu có thể nhấđịnh sẽ dốc toàn lực.” Nói đến đây, có thể thấy cái tên A Lang này thật là mộthanh niên láu cá mà.
Vương Hổ cũng chẳng nghe thấy gì, vì cái câu “Vừa thấy đã biếlà người thông minh” đã đem hắn mê muội tới không biếphương hướng, vô cùng cao hứng thay sa y. Lúc thay xong, đã thấy A Lang cùng Hồng muội trợn mắhá mồm, thầm nghĩ người này đúng là tuyệsắc thiên hạ, nếu thậsự được gả vào Mộ phủ thì cho dù Mộ Phi Phàm lang tâm như thiết, cũng sợ hóa thành nhiễu chỉ nhu tình.
Tính tình của Vương Hổ nói là làm, lập tức mộmình đứng trước cửa thành, quả nhiên loáng một cái có mấy gia đinh âm thầm lại gần kẹp lấy hắn, nghe trong đó có người hừ một cái lên tiếng “Tiểu thư, lần này người độnhiên trốn đi, lão gia rấtức giận, mau cùng chúng tôi quay về nhận tội.”
Vương Hổ ngoan ngoãn theo sámấy tên gia đinh, nghĩ đến họ có mắnhư mù, ngay cả tiểu thư nhà mình mà cũng không nhận ra, liền nhịn không được mà cười trộm.
Tuy rằng gia đinh cũng cảm thấy kỳ lạ vì sao tiểu thư nhà mình như thế nào lại nhu thuận như vậy, nhưng nhìn tới hai vai nàng không ngừng run rẩy, còn tưởng rằng nàng nhận thức được tình trạng của mình hiện giờ, không kiềm chế được mà khóc lóc, cũng thoải mái hơn, vô cùng cao hứng nghĩ đến ngân lượng sắp được thưởng mà vây quanh đưa “tiểu thư nhà mình” về phủ.
Tiến vào giữa đình, Vương Hổ nhìn đến bức bình phong có đề “Vương thị tổ huấn”, mới biếnhà người ta thì ra cùng họ với mình.
Vương lão gia vội vàng đi tới giậnón trên đầu Vương Hổ ra, ở trước mắthuộc hạ dậm dậm chân, vốn bọn gia đinh đang chờ lĩnh thưởng bây giờ lại phải chịu gia pháp.
Vương Hổ ở một bên xem kịch vui, mơ hồ biết được rằng Vương lão gia vốn muốn đem nữ nhi cho cái tên gọi là Mộ Phi Phàm kia để lấy lòng y, hiện tại người đã biến mấnên thực sợ hãi con lang kia trả thù, mới ở ngay trong đình không chúphong độ loạn bính loạn khiêu.
Phía ngoài dần dần truyền đến tiếng hỷ nhạc, càng ngày càng rõ.
Vương lão gia sợ tới nhăn nhúm cả mặt, chính lúc mọi người không chú ý, bỗng nhiên vị phu nhân đứng bên cạnh hắn phát hiện Vương Hổ còn đang đứng ở một bên xem náo nhiệt, liền phiêu mắđánh giá hắn xong ghé vào bên tai Vương lão gia nói nhỏ “Lão gia, tên ngốc tử kia vậy mà còn chưa chạy, đây không phải là trời giúp ta sao? Dù sao da dẻ cùng dáng người của hắn đều đẹp như vậy, đến lúc đó lấy khăn lụa che kín mặlại đưa lên kiệu hoa là xong rồi, đúng không lão gia?”
Vương lão gia nghe vậy liền hướng theo tầm mắcủa phu nhân nhìn tới thấy vẻ mặthoải mái của Vương Hổ. Hắn còn hơi chần chừ, nhỏ giọng nói “Như vậy có được không? Vạn nhấbị Mộ công tử phát hiện, chúng ta có chịu nổi trách nhiệm không, đến lúc đó.....”
Còn chưa nói hếđã bị phu nhân của hắn ngắlời “Khụ, lão gia sợ cái gì, lấy khăn lụa che kín đưa lên kiệu hoa, đón dâu bái đường rồi là người của Mộ phủ bọn họ, đến lúc đó dù có phát hiện người đã bị hoán đổi thì chúng ta chỉ cần chếcũng không nhận là được rồi. Nếu y cứ cố truy cứu, cùng lắm thì cùng nhau nháo loạn mộtrận, chúng ta sẽ uy hiếp hỏi ngược lại y đã đem nữ nhi của mình giấu ở nơi nào, lão gia thấy sao hả?”
Vương lão gia sau một hồi được phu nhân “giáo huấn” thông suốt, mặmày hớn hở nói “Người đâu, đem tiểu thư đi sửa soạn đưa lên kiệu hoa.” Nói xong trừng mắt nhìn bọn người hầu còn đang thấthần, bọn người hầu lập tức hiểu ý, vội vàng đi tới lôi kéo Vương Hổ. Không tốn nhiều thời gian sửa soạn, đem cáphục đỏ thẫm khoác lên người hắn, lấy khăn lụa che kín mặt, liền đưa vào trong các lâu, đợi kiệu hoa tới trước cửa, không nói nhiều liền đỡ hắn lên cỗ kiệu, kèn trống nổi lên nâng kiệu đi.
Mãi đến khi Vương Hổ được hỷ kiệu khiêng đi, Vương lão gia cùng phu nhân mới thở phào nhẹ nhỏm.
Vương Hổ ở trong kiệu bị lắc lư đung đưa, thầm nghĩ cảm giác này cũng thích, khó trách vạn cổ chí kim mọi người đều thích là đại quan, cảm giác ngồi kiệu thậthích.
Hắn hạ quyếtâm phải gặp cái người được gọi là sài lang kia.
Nhớ tới trước đây ở Tích Cốc Kỳ ăn thịlang, Vương Hổ không khỏi nuốnước miếng, thầm nghĩ nếu đã bị gọi là sài lang, nhấđịnh có điểm giống lang, đến lúc đó thừa dịp đêm khuya yên tĩnh ăn y, hương vị hẳn không kém, dù sao A Lang cũng từng nói qua, nam nhân này cũng không phải thứ tốlành gì, coi như Vương Hổ hắn vì dân trừ hại đi.
Tồn tại tâm tư này nên Vương Hổ liền tùy ý để người ta dắhắn xuống kiệu, hành lễ, hắn một tiếng cũng không nói, đến lúc bị đưa vào động phòng, ngồi xuống giường, thừa dịp không còn ai liền xốc khăn lụa lên, thấy trên bàn chỉ có mấy cái chén đĩa tinh xảo đựng íhoa quả tươi và điểm tâm. Vương Hổ thấy thế không khỏi tức giận, thầm nghĩ những người ở đây thậkeo kiệt, ngay cả mộmiếng thịcũng không có, thậquá đáng mà!
Đã như vậy, phía trước viện lại truyền đến mùi thịcá, làm cho hắn thật khó nhịn. Hắn cùng Bạch Thự giống nhau, tuy rằng đã tu luyện tới cảnh giới không cần ăn gì cả, nhưng tham trùng trong bụng lại thủy chung chưa tiêu.
Quên đi quên đi, chờ mộchút không phải sẽ được ăn thịlang sao? Vương Hổ tự an ủi chính mình.
Còn đang tưởng tượng chính mình có thể lập tức ăn mỹ thực kia, thấm thoáđêm đã dần khuya, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng của hỷ nương cùng bọn nha hoàn “Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử, công tử tối nay đại hỷ.” Hắn trong lòng biếchính chủ đã đến, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, quả nhiên nghe tiếng “cókét”, cửa bị mở ra, sau đó tiếng bước chân trầm ổn vang lên, thẳng đến trước mặhắn thì dừng lại, xuyên qua vạdưới của khăn lụa, có thể thấy mộngười thân mặc cẩm bào đỏ thẫm cùng một đôi giày đỏ.
Vương Hổ thậsự còn đang đánh giá cặp chân được giấu trong giầy kia béo gầy ra sao, độnhiên trước mắsáng ngời, thì ra khăn lụa đã được gỡ lên. Hắn hoảng sợ, vội ngẩng mặlên nhìn người nam nhân nhưng được xưng là sài lang kia, sau mộkhắc liền ngây dại.
Đó dường như là mộkhuôn mặt được dùng dao nhỏ từng ly từng tí chạm trổ tỉ mỉ mà ra.
Vương Hổ tự nhận cũng đã học được không ítừ ca ngợi dung mạo anh tuấn xinh đẹp trong điển tịch nhân gian, nhưng đối với nam nhân này, hắn suy nghĩ cả nửa ngày, lại phát hiện những từ ngữ này mộtừ cũng không dùng được.
Thậsự là không thua tuyệthế dung nhan của mười hai yêu tinh ở Vụ Ẩn Sơn, chính là bấđồng ở chỗ mười hai yêu tinh là xinh đẹp còn nam nhân này lại là oai hùng. Nhấlà đôi mắcủa nam nhân, tựa như khoảng không trên ngọn núi cao, trong xanh như ngọc bích lại sâu không thấy đáy, không mộchúgợn sóng. Ngay cả thân kinh bách chiến như lão hổ tinh Vương Hổ cũng không tự chủ được mà sợ hãi khi đối diện với đôi mắnày.
Hơn nữa quanh thân hắn lại toára cổ khí thế lãnh liệcao quý, khiến cho người ta trong nháy mắsẽ đem dung mạo của hắn quăng ra sau đầu mà thần phục cổ khí thế này.
Chuyện..... Chuyện này sao có thể được? Đường đường là lão hổ lại để một con lang hù dọa! Vương Hổ nghĩ thôi đã tức giận, hung hăng trừng mắliếc nhìn Mộ Phi Phàm: nói nhảm, mắđẹp thì giỏi lắm sao, tưởng là ta sợ ngươi sao?
Theo ánh mắcủa Vương Hổ thì dường như muốn nói: so về trừng mắt, hắn mới không thua đâu!
Mộ Phi Phàm có chúkinh ngạc chớp chớp mi mắt, lần đầu có người dám nhìn y càn rỡ như vậy, hơn nữa cặp mắto xinh đẹp kia không có chúdơ bẩn, thậsự kỳ lạ, cái lão Vương Liên xấu xa như vậy mà có thể dưỡng được nữ nhi.....
Từ từ, nữ nhi? Mộ Phi Phàm hímột hơi thậsâu, không dám tin nhìn về phía Vương Hổ, nửa ngày mới từ hàm răng xuấra mấy chữ “Thậcan đảm! Lão già kia dám đùa giỡn ta!”
Hắn phát hiện ra sao?
Vương Hổ cả kinh: người này thậquá thông minh? Từ từ..... Chuyện này không phải quan trọng! Vương Hổ, ngươi không phải là muốn ăn y sao? Còn chờ gì nữa? Oa, nhìn xem da thịtrắng trắng lại mềm mềm! Người này hương vị nhấđịnh rấngon.
“Ngươi tên gì?” Mộ Phi Phàm lạnh lùng hỏi.
“Ngươi tên gì?” Nửa khắc sau, không thấy trả lời Mộ Phi Phàm lại trầm giọng hỏi lần nữa.
Nhìn “tân nương” như trước không có phản ứng, Mộ Phi Phàm mặnhăn mày nhíu ngồi xuống ghế. Y thực muốn xem thử cái người nam nhân xuấgiá thay này giả câm giả điếc chuẩn bị như thế nào qua mặmình!
Mộ Phi Phàm từ trong giỏ trái cây lấy ra mộtrái hương tiêu, lộra đang chuẩn bị ăn, chợnghe một tiếng “oạch” vang lên.
Mộ Phi Phàm cau mày nhìn qua nam nhân bên cạnh, đã thấy miệng hắn chảy nước miếng dài hơn ba thước nhìn về phía mình, hai tay mở ra như chuẩn bị tấn công, mà xem chừng ngay sau đó sẽ hướng mình tấn công.
“Ngao ô!” Vương Hổ kêu lên một tiếng cho là giống tiếng hổ gầm, tiếp theo từ nội tâm xuấra vài phần đen tối hướng Mộ Phi Phàm đánh tới, liền mộkhắc lọvào cái ôm ấp rộng lớn vững chắc.
Mộ Phi Phàm mộtay ôm Vương Hổ, mộtay cắn ngụm hương tiêu, mang theo ý cười nói “Muốn ôm ấp yêu thương cũng không cần gấp như vậy đi? Hay là, ngươi muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ ta để ta quên đi việc truy cứu lại lịch của ngươi? Tốthôi, nếu là như vậy thì ngươi phải thấvọng rồi, vì hiện tại ta có quên, ngày mai ta cũng nhấđịnh sẽ nhớ tới.” Y bỗng nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi Vương Hổ, sau đó cười nói “Quên đi, đêm xuân ngắn ngủi, mặc kệ thế nào, mỹ nhân chủ động cầu hoan, làm trượng phu sao có thể để ngươi thấvọng.” Y mộphen ôm lấy thân thể mềm mại cân xứng của Vương Hổ, hướng thẳng giường lớn mà đi.
Hu hu hu, tính sai, hắn sao lại quên mấmình không còn là lão hổ nữa mà là hình người.
Hu hu hu, thân thể con người đáng chếmà, thậsự rấbấtiện, vốn hai chân trước mạnh mẽ giờ lại biến thành hai cánh tay khô gầy như hai cây gậy.....
Trong lúc bị Mộ Phi Phàm ôm tới giường lớn, Vương Hổ còn đang cân nhắc sai lầm của bản thân, mãi đến khi Mộ Phi Phàm bắt đầu cởi quần áo của hắn xuống, hắn mới phát hiện bản thân hình như đang gặp phải nguy hiểm lớn.
.
-Chương 1+
Có thần tiên chứng giám, hắn nhấđịnh phải là lão hổ tinh thông minh nhất, tuyệđối tuyệđối không được biến thành ngốc tử.
“Ừm, bây giờ chính mình xuống dưới, nếu có cơ duyên tìm được đáp án thì thậtốt, bằng không thì mình cũng không nguyện tự thể nghiệm, dù sao còn mười mộyêu tinh kia, đến lúc đó chỉ cần trả lời theo bọn họ, dù sao cũng là huynh đệ lâu như vậy, mọi người sẽ không trơ mắt nhìn mình bị bỏ lại Vụ Ẩn Sơn mộmình đâu. Lão ngưu cũng từng nói, không nguyện sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện phi tiên cùng ngày cùng tháng cùng năm thôi, chúng ta phải cùng nhau phi tiên, mộngười cũng không thể thiếu.” Vương Hổ một bên phi hành một bên lẩm bẩm, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới trong điển tịch nhân gian có một câu “Hổ lạc bình dương bị khuyển khi”, vì thế trong lòng thầm bổ sung “Hây! Việc này ngàn vạn lần không được quên, xuống nhân gian tuyệđối không được cùng mộchỗ với người mang tuổi tuấđược! Ta chính là vua của loài thú, nếu mỗi ngày đều bị cẩu khi dễ, chẳng phải sẽ rấtổn hại mặmũi uy danh của lão hổ sao?”
Vương Hổ cứ như vậy, một bên nhắc nhở chính mình xuống tới nhân gian phải chú ý chuyện này, một bên tìm nơi dừng chân.
Cảnh sắc nhân gian đương nhiên kém xa với tiên cảnh ở Vụ Ẩn Sơn rồi, ở trên mây bay qua bay lại cả ngày, cuối cùng cũng chọn được mộnơi tương đối tốt.
Đó là một vùng quê mênh mông bángát, hoa màu tươi tốt, hướng đông có mộngọn núi cao hiểm trở, tuy rằng thua kém Vụ Ẩn Sơn của bọn họ nhưng cũng có thể coi như là cảnh đẹp, đây chính là hình ảnh vùng quê miền nam trừu phú phồn vinh của nhân gian, thoạnhìn là mộtòa thành lớn. Lão hổ tinh Vương Hổ đối với nơi này vô cùng hài lòng, rời khỏi áng mây, hắn mộthân bạch y nhẹ nhàng dừng lại ở đỉnh núi hoang vu.
Mới tới nhân gian, Vương Hổ liền phóng tầm mắt nhìn tòa thành trì ở phía xa xa, phe phẩy ống tay áo rộng thùng thình, say sưa suy nghĩ.
Có lẽ bởi vì pháp lực cùng khí lực của mười hai yêu tinh đều xuấsắc như nhau, nên hắn cũng không quá để ý đến vấn đề này, hắn tối khávọng chính là trở thành người thông minh nhất. Hắn thích nhấngười khác khen ngợi hắn thông minh, nếu có việc nhờ vả hắn, chỉ cần khen hắn thông minh, hắn nghe xong, so với việc của mình càng quan tâm hơn.
Có điều Vương Hổ hiểu rõ, trong mười hai yêu tinh, nếu nói tới thông minh, như thế nào cũng không tới lượhắn.
Bấquá, bây giờ so với trước đây bấđồng!
Giữa đám yêu tinh không đến hắn thôi, hiện giờ đã đến nhân gian..... Hừ! Rời xa nhóm bạn, hắn cũng không tin không tới phiên chính mình, đừng thấy trong sách nói nhân loại giảo hoạt, kỳ thậtheo hắn, nhân loại đều là loại động vậtham lam ngu xuẩn, nếu không họ đông đúc như vậy, tại sao người có thể thăng thiên lại ínhư thế?
Gần như có thể nhận định, hiện tại, hắn — lão hổ tinh Vương Hổ, sắp trở thành người thông minh nhấở đại thành miền Nam này rồi.
Hắn giờ đây tràn đầy tự tin đi về hướng thành trì xa xa đằng kia — Nơi kia đã định trước sẽ thay đổi vận mệnh đời này hắn.
Đi loanh quanh trong thành nửa ngày, Vương Hổ giờ mới nhớ tới mình còn chưa biếthành trì này tên gì, trái nhìn phải nhìn, mọi người ở đây đều là bộ dáng vội vội vàng vàng, lão hổ vốn thiện lương nên cũng ngượng ngùng khi phải quấy rầy công việc của người ta, đành đem toàn bộ nghi vấn nuốtrở vào bụng
Vương Hổ còn đang đánh giá kiến trúc ở khắp nơi trong thành, bỗng nhiên mộthanh niên dừng lại bên cạnh hắn, cười hỏi “Đại ca, ngươi có việc gì cần ta giúp đỡ không?”
“Đại..... đại ca?” Vương Hổ mở to hai mắt nhìn, có nghe nhầm không vậy? Tên nhóc này bao nhiêu tuổi, chính mình làm gia gia của gia gia nó còn được, như thế nào nó lại gọi mình là đại ca?
“Ngươi hẳn phải kêu ta là lão gia chứ!” Vương Hổ thành thậnói.
Nhưng mà Vương Hổ càng nghiêm túc sửa lời càng làm cho thanh niên kia bị kinh hách “Trời ơi! Nhìn vậy mà bị điên..... Đáng tiếc, tướng mạo xinh đẹp như thế.” Y dường như định cấbước ly khai, nhưng con ngươi lại đảo mấy vòng rồi dừng lại, lẩm bẩm “Lúc này còn kén chọn cái gì nữa? Kẻ điên thì kẻ điên vậy.”
Mắthấy thiếu niên ở bên cạnh cứ lầm bầm, Vương Hổ nghĩ thầm “Sao vậy? Ta làm lão gia của ngươi là tiện nghi cho ngươi rồi, ngươi còn không nguyện ý kêu.”
Sau đó hắn bỗng nhớ đến bộ dáng của chính mình, tựa hồ không đủ điều kiện để làm lão gia đi. Trong lòng không khỏi âm thầm ảo não “Bấquá thay đổi nhân thân, vậy mà tự nhiên vai vế cũng bị hạ xuống, thậsự rấkhông thỏa đáng mà.”
Nghĩ như vậy, Vương Hổ trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hắn bỗng nhiên nhớ tới, chính mình còn đang muốn hỏi thành trì này tên là gì mà. Cũng không thể để tên thanh niên kia chạy mất.
May mà, thanh niên kia quay lại, hắn vội vàng tươi cười hướng y nói “À việc vừa rồi, đại ca thì đại ca đi, tiểu đệ đệ, ngươi có thể nói cho ta biếnơi này tên gì không?”
Nghe xong lời này, thanh niên kia lại sửng sốt, cẩn thận đánh giá Vương Hổ, sau đó lắc lắc đầu thấp giọng thở dài “Ai, thậsự đáng thương mà, rõ ràng xiêm y trên người rấtốt, sao lại mấtrí nhớ chứ?” Sau đó hắn thân thiếlôi kéo tay Vương Hổ nói “Đại ca, nơi này là thành Bình Dương, huynh có nhớ nhà mình ở đâu không? Nhớ cha nương mình tên gì không?”
Vương Hổ nghĩ thầm: nhà? Thời điểm ta thành tinh, hang ổ đã bị thiên lôi oánh trúng, đốcháy hết. Cha nương ta? Là nói đôi lão hổ sinh hạ ta sao? À, bọn họ đã sớm thành yêu tiên rồi, không biếđang ở nơi nào tiêu dao hưởng thụ.
Do đó y suy tư đáp “Nhà? À, ta không có nhà, cha nương ta? Ờ, ta cũng không có cha nương.”
Chậc, có thể trả lời như vậy đi? Hắn vốn không có nhà, mà cha nương hắn hiện tại đại khái cũng không biếtới nhi tử này. Trả lời như vậy hẳn cũng không thể tính là nói dối đi?
Lão hổ tinh luôn luôn thành thực cảm thấy hài lòng vì câu trả lời của bản thân.
Thanh niên lộ ra vẻ đồng tình, cúi đầu suy tư hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nói “Đại ca, đệ muốn nhờ huynh giúp đệ một việc, huynh yên tâm, việc này tuyệđối không nguy hiểm đâu! Người nhà của Hồng muội tuy không tốt, nhưng cũng đều là lương dân tuân thủ luậpháp, nhiều nhấlà đuổi huynh đi thôi..... Ai, quên đi, nói ra huynh cũng không hiểu, huynh đi theo đệ.”
Cũng không quản Vương Hổ có đáp ứng hay không, y liền lôi kéo hắn đi qua đường lớn ngỏ nhỏ, đáng thương cho lão hổ tinh bị lôi đi đến choáng váng mặmày, cuối cùng cũng ngừng lại. Đó là trước cửa của mộmiếu sơn thần đổ nát.
Vương Hổ nhìn nhìn thanh niên mộcách đề phòng, nhìn nhìn lại miếu sơn thần đổ nát, vừa muốn nói gì, liền thấy mộnữ tử từ trong miếu chạy ra “Lang ca, huynh..... tìm được người chịu giúp chúng ta chưa?”
Thanh niên được kêu Lang ca lúc này mới quay người lại, đối với Vương Hổ thậcung kính cúi người cầu khẩn “Vị đại ca này, tự nhiên lại lôi huynh tới đây, thậsự phi thường có lỗi. Đệ và Hồng muội không phải vì cùng đường cũng sẽ không đưa ra hạ sách này..... Chúng tôi từ nhỏ vốn có hôn ước với nhau, ai ngờ nhà của đệ giờ đây gặp chuyện không may, gia cảnh sa sút.....”
“Cho nên cha nương của Hồng muội ngại bần yêu phú, liền hủy bỏ hôn ước, nhưng hai người các ngươi lại yêu thương lẫn nhau, bị dồn vào đường cùng nên muốn cùng nhau bỏ trốn, đúng không?” Vương Hổ thay thanh niên tiếp lời.
Nhìn thấy thanh niên trợn mắhá mồm, Vương Hổ gật đầu đắc ý: xời, quả nhiên bị hắn đoán đúng rồi! Chuyện của họ tương tự như những chuyện xưa mà trăm ngàn năm qua không biếđã diễn ra bao nhiêu lần.
Thanh niên nghe Vương Hổ nói xong, cũng quên mấtrước đây từng nghĩ hắn là người điên mà xem như tri kỷ thống thiếnói “Đại ca huynh nói rấđúng! Bọn họ nếu như an bài cho Hồng muội một gia đình trong sạch thì cũng thôi đi, phải biếrằng tuy đệ gia cảnh sa sút, nhưng đệ dù sao cũng là tú tài, tri thư thức lễ.”
Vương Hổ gật đầu đồng tình nói “Ta biếngươi chắc chắn là tú tài.” Nhưng lại không dám nói tiếp vế sau. Không biếvì sao, hai chữ tú tài này đặc biệxui xẻo, loại chuyện như thế này từ trước đến nay dường như đều là do tú tài bày ra.....
Thanh niên kia lại tiếp tục nói “Đằng này bọn họ lại cố ép gả Hồng muội cho Mộ Phi Phàm làm đệ lục phòng tiểu thiếp, đại ca, có thể huynh không biếMộ Phi Phàm là ai, đó là..... Đó là sài lang ăn tươi nuốsống người khác, khắp thành Bình Dương này có ai không biếy nổi tiếng tàn nhẫn vô tình? Tuy rằng y không phải đệ nhấthì cũng là đệ nhị phú hào trên thế gian, Hồng muội gả cho hắn, nếu không chiếm được sự quan tâm bảo hộ thì có hữu dụng gì? Huống chi cũng chỉ là mộtiểu thiếp!”
Vương Hổ nghe đến đó, không khỏi cao hứng nói “Yên tâm yên tâm đi, chuyện này của các ngươi ta nhấđịnh sẽ giúp, ta rấgiỏi đối phó sài lang! Tính sơ sơ thì chưa tới năm tuổi ta đã nếm thử hơn hai mươi con lang.”
Hắn đắc ý đem chiến tích của mình ra khoe khoang, đổi lại Lang ca liếc hắn một cái, cuối cùng đưa ra nhận định là hắn đang nói điên nói khùng cái gì đó.
“Đại ca, huynh thậsự là người tốt.” Cũng không quản người này điên hay không điên, Lang ca cảm động đến rơi nước mắt, đưa ra bộ sa y hoa lệ màu vàng nhạ“Huynh chỉ cần thay bộ y phục này, đội mũ vào, đứng ở trước cửa thành Bình Dương đi hai vòng. Gia đinh của phủ Hồng muội tự nhiên sẽ đến đón huynh về, như vậy chúng tôi có thể nhân lúc hỗn loạn mà rời thành, đợi họ phát hiện nhận lầm người, chúng tôi cũng đã cao bay xa chạy rồi.” Hắn nói xong liền lôi kéo tay của nữ tử xinh đẹp kia tới quỳ trước mặVương Hổ “Ân tái sinh này của đại ca, hai người chúng tôi trọn đời không quên. Đại ca cánhân thiên tướng, vừa thấy đã biếlà người thông minh, đến lúc đó nhấđịnh tìm được cách trốn thoát, khi ấy nếu ngài tìm được chúng tôi, phàm là điều gì cần, chúng tôi nếu có thể nhấđịnh sẽ dốc toàn lực.” Nói đến đây, có thể thấy cái tên A Lang này thật là mộthanh niên láu cá mà.
Vương Hổ cũng chẳng nghe thấy gì, vì cái câu “Vừa thấy đã biếlà người thông minh” đã đem hắn mê muội tới không biếphương hướng, vô cùng cao hứng thay sa y. Lúc thay xong, đã thấy A Lang cùng Hồng muội trợn mắhá mồm, thầm nghĩ người này đúng là tuyệsắc thiên hạ, nếu thậsự được gả vào Mộ phủ thì cho dù Mộ Phi Phàm lang tâm như thiết, cũng sợ hóa thành nhiễu chỉ nhu tình.
Tính tình của Vương Hổ nói là làm, lập tức mộmình đứng trước cửa thành, quả nhiên loáng một cái có mấy gia đinh âm thầm lại gần kẹp lấy hắn, nghe trong đó có người hừ một cái lên tiếng “Tiểu thư, lần này người độnhiên trốn đi, lão gia rấtức giận, mau cùng chúng tôi quay về nhận tội.”
Vương Hổ ngoan ngoãn theo sámấy tên gia đinh, nghĩ đến họ có mắnhư mù, ngay cả tiểu thư nhà mình mà cũng không nhận ra, liền nhịn không được mà cười trộm.
Tuy rằng gia đinh cũng cảm thấy kỳ lạ vì sao tiểu thư nhà mình như thế nào lại nhu thuận như vậy, nhưng nhìn tới hai vai nàng không ngừng run rẩy, còn tưởng rằng nàng nhận thức được tình trạng của mình hiện giờ, không kiềm chế được mà khóc lóc, cũng thoải mái hơn, vô cùng cao hứng nghĩ đến ngân lượng sắp được thưởng mà vây quanh đưa “tiểu thư nhà mình” về phủ.
Tiến vào giữa đình, Vương Hổ nhìn đến bức bình phong có đề “Vương thị tổ huấn”, mới biếnhà người ta thì ra cùng họ với mình.
Vương lão gia vội vàng đi tới giậnón trên đầu Vương Hổ ra, ở trước mắthuộc hạ dậm dậm chân, vốn bọn gia đinh đang chờ lĩnh thưởng bây giờ lại phải chịu gia pháp.
Vương Hổ ở một bên xem kịch vui, mơ hồ biết được rằng Vương lão gia vốn muốn đem nữ nhi cho cái tên gọi là Mộ Phi Phàm kia để lấy lòng y, hiện tại người đã biến mấnên thực sợ hãi con lang kia trả thù, mới ở ngay trong đình không chúphong độ loạn bính loạn khiêu.
Phía ngoài dần dần truyền đến tiếng hỷ nhạc, càng ngày càng rõ.
Vương lão gia sợ tới nhăn nhúm cả mặt, chính lúc mọi người không chú ý, bỗng nhiên vị phu nhân đứng bên cạnh hắn phát hiện Vương Hổ còn đang đứng ở một bên xem náo nhiệt, liền phiêu mắđánh giá hắn xong ghé vào bên tai Vương lão gia nói nhỏ “Lão gia, tên ngốc tử kia vậy mà còn chưa chạy, đây không phải là trời giúp ta sao? Dù sao da dẻ cùng dáng người của hắn đều đẹp như vậy, đến lúc đó lấy khăn lụa che kín mặlại đưa lên kiệu hoa là xong rồi, đúng không lão gia?”
Vương lão gia nghe vậy liền hướng theo tầm mắcủa phu nhân nhìn tới thấy vẻ mặthoải mái của Vương Hổ. Hắn còn hơi chần chừ, nhỏ giọng nói “Như vậy có được không? Vạn nhấbị Mộ công tử phát hiện, chúng ta có chịu nổi trách nhiệm không, đến lúc đó.....”
Còn chưa nói hếđã bị phu nhân của hắn ngắlời “Khụ, lão gia sợ cái gì, lấy khăn lụa che kín đưa lên kiệu hoa, đón dâu bái đường rồi là người của Mộ phủ bọn họ, đến lúc đó dù có phát hiện người đã bị hoán đổi thì chúng ta chỉ cần chếcũng không nhận là được rồi. Nếu y cứ cố truy cứu, cùng lắm thì cùng nhau nháo loạn mộtrận, chúng ta sẽ uy hiếp hỏi ngược lại y đã đem nữ nhi của mình giấu ở nơi nào, lão gia thấy sao hả?”
Vương lão gia sau một hồi được phu nhân “giáo huấn” thông suốt, mặmày hớn hở nói “Người đâu, đem tiểu thư đi sửa soạn đưa lên kiệu hoa.” Nói xong trừng mắt nhìn bọn người hầu còn đang thấthần, bọn người hầu lập tức hiểu ý, vội vàng đi tới lôi kéo Vương Hổ. Không tốn nhiều thời gian sửa soạn, đem cáphục đỏ thẫm khoác lên người hắn, lấy khăn lụa che kín mặt, liền đưa vào trong các lâu, đợi kiệu hoa tới trước cửa, không nói nhiều liền đỡ hắn lên cỗ kiệu, kèn trống nổi lên nâng kiệu đi.
Mãi đến khi Vương Hổ được hỷ kiệu khiêng đi, Vương lão gia cùng phu nhân mới thở phào nhẹ nhỏm.
Vương Hổ ở trong kiệu bị lắc lư đung đưa, thầm nghĩ cảm giác này cũng thích, khó trách vạn cổ chí kim mọi người đều thích là đại quan, cảm giác ngồi kiệu thậthích.
Hắn hạ quyếtâm phải gặp cái người được gọi là sài lang kia.
Nhớ tới trước đây ở Tích Cốc Kỳ ăn thịlang, Vương Hổ không khỏi nuốnước miếng, thầm nghĩ nếu đã bị gọi là sài lang, nhấđịnh có điểm giống lang, đến lúc đó thừa dịp đêm khuya yên tĩnh ăn y, hương vị hẳn không kém, dù sao A Lang cũng từng nói qua, nam nhân này cũng không phải thứ tốlành gì, coi như Vương Hổ hắn vì dân trừ hại đi.
Tồn tại tâm tư này nên Vương Hổ liền tùy ý để người ta dắhắn xuống kiệu, hành lễ, hắn một tiếng cũng không nói, đến lúc bị đưa vào động phòng, ngồi xuống giường, thừa dịp không còn ai liền xốc khăn lụa lên, thấy trên bàn chỉ có mấy cái chén đĩa tinh xảo đựng íhoa quả tươi và điểm tâm. Vương Hổ thấy thế không khỏi tức giận, thầm nghĩ những người ở đây thậkeo kiệt, ngay cả mộmiếng thịcũng không có, thậquá đáng mà!
Đã như vậy, phía trước viện lại truyền đến mùi thịcá, làm cho hắn thật khó nhịn. Hắn cùng Bạch Thự giống nhau, tuy rằng đã tu luyện tới cảnh giới không cần ăn gì cả, nhưng tham trùng trong bụng lại thủy chung chưa tiêu.
Quên đi quên đi, chờ mộchút không phải sẽ được ăn thịlang sao? Vương Hổ tự an ủi chính mình.
Còn đang tưởng tượng chính mình có thể lập tức ăn mỹ thực kia, thấm thoáđêm đã dần khuya, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng của hỷ nương cùng bọn nha hoàn “Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử, công tử tối nay đại hỷ.” Hắn trong lòng biếchính chủ đã đến, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, quả nhiên nghe tiếng “cókét”, cửa bị mở ra, sau đó tiếng bước chân trầm ổn vang lên, thẳng đến trước mặhắn thì dừng lại, xuyên qua vạdưới của khăn lụa, có thể thấy mộngười thân mặc cẩm bào đỏ thẫm cùng một đôi giày đỏ.
Vương Hổ thậsự còn đang đánh giá cặp chân được giấu trong giầy kia béo gầy ra sao, độnhiên trước mắsáng ngời, thì ra khăn lụa đã được gỡ lên. Hắn hoảng sợ, vội ngẩng mặlên nhìn người nam nhân nhưng được xưng là sài lang kia, sau mộkhắc liền ngây dại.
Đó dường như là mộkhuôn mặt được dùng dao nhỏ từng ly từng tí chạm trổ tỉ mỉ mà ra.
Vương Hổ tự nhận cũng đã học được không ítừ ca ngợi dung mạo anh tuấn xinh đẹp trong điển tịch nhân gian, nhưng đối với nam nhân này, hắn suy nghĩ cả nửa ngày, lại phát hiện những từ ngữ này mộtừ cũng không dùng được.
Thậsự là không thua tuyệthế dung nhan của mười hai yêu tinh ở Vụ Ẩn Sơn, chính là bấđồng ở chỗ mười hai yêu tinh là xinh đẹp còn nam nhân này lại là oai hùng. Nhấlà đôi mắcủa nam nhân, tựa như khoảng không trên ngọn núi cao, trong xanh như ngọc bích lại sâu không thấy đáy, không mộchúgợn sóng. Ngay cả thân kinh bách chiến như lão hổ tinh Vương Hổ cũng không tự chủ được mà sợ hãi khi đối diện với đôi mắnày.
Hơn nữa quanh thân hắn lại toára cổ khí thế lãnh liệcao quý, khiến cho người ta trong nháy mắsẽ đem dung mạo của hắn quăng ra sau đầu mà thần phục cổ khí thế này.
Chuyện..... Chuyện này sao có thể được? Đường đường là lão hổ lại để một con lang hù dọa! Vương Hổ nghĩ thôi đã tức giận, hung hăng trừng mắliếc nhìn Mộ Phi Phàm: nói nhảm, mắđẹp thì giỏi lắm sao, tưởng là ta sợ ngươi sao?
Theo ánh mắcủa Vương Hổ thì dường như muốn nói: so về trừng mắt, hắn mới không thua đâu!
Mộ Phi Phàm có chúkinh ngạc chớp chớp mi mắt, lần đầu có người dám nhìn y càn rỡ như vậy, hơn nữa cặp mắto xinh đẹp kia không có chúdơ bẩn, thậsự kỳ lạ, cái lão Vương Liên xấu xa như vậy mà có thể dưỡng được nữ nhi.....
Từ từ, nữ nhi? Mộ Phi Phàm hímột hơi thậsâu, không dám tin nhìn về phía Vương Hổ, nửa ngày mới từ hàm răng xuấra mấy chữ “Thậcan đảm! Lão già kia dám đùa giỡn ta!”
Hắn phát hiện ra sao?
Vương Hổ cả kinh: người này thậquá thông minh? Từ từ..... Chuyện này không phải quan trọng! Vương Hổ, ngươi không phải là muốn ăn y sao? Còn chờ gì nữa? Oa, nhìn xem da thịtrắng trắng lại mềm mềm! Người này hương vị nhấđịnh rấngon.
“Ngươi tên gì?” Mộ Phi Phàm lạnh lùng hỏi.
“Ngươi tên gì?” Nửa khắc sau, không thấy trả lời Mộ Phi Phàm lại trầm giọng hỏi lần nữa.
Nhìn “tân nương” như trước không có phản ứng, Mộ Phi Phàm mặnhăn mày nhíu ngồi xuống ghế. Y thực muốn xem thử cái người nam nhân xuấgiá thay này giả câm giả điếc chuẩn bị như thế nào qua mặmình!
Mộ Phi Phàm từ trong giỏ trái cây lấy ra mộtrái hương tiêu, lộra đang chuẩn bị ăn, chợnghe một tiếng “oạch” vang lên.
Mộ Phi Phàm cau mày nhìn qua nam nhân bên cạnh, đã thấy miệng hắn chảy nước miếng dài hơn ba thước nhìn về phía mình, hai tay mở ra như chuẩn bị tấn công, mà xem chừng ngay sau đó sẽ hướng mình tấn công.
“Ngao ô!” Vương Hổ kêu lên một tiếng cho là giống tiếng hổ gầm, tiếp theo từ nội tâm xuấra vài phần đen tối hướng Mộ Phi Phàm đánh tới, liền mộkhắc lọvào cái ôm ấp rộng lớn vững chắc.
Mộ Phi Phàm mộtay ôm Vương Hổ, mộtay cắn ngụm hương tiêu, mang theo ý cười nói “Muốn ôm ấp yêu thương cũng không cần gấp như vậy đi? Hay là, ngươi muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ ta để ta quên đi việc truy cứu lại lịch của ngươi? Tốthôi, nếu là như vậy thì ngươi phải thấvọng rồi, vì hiện tại ta có quên, ngày mai ta cũng nhấđịnh sẽ nhớ tới.” Y bỗng nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi Vương Hổ, sau đó cười nói “Quên đi, đêm xuân ngắn ngủi, mặc kệ thế nào, mỹ nhân chủ động cầu hoan, làm trượng phu sao có thể để ngươi thấvọng.” Y mộphen ôm lấy thân thể mềm mại cân xứng của Vương Hổ, hướng thẳng giường lớn mà đi.
Hu hu hu, tính sai, hắn sao lại quên mấmình không còn là lão hổ nữa mà là hình người.
Hu hu hu, thân thể con người đáng chếmà, thậsự rấbấtiện, vốn hai chân trước mạnh mẽ giờ lại biến thành hai cánh tay khô gầy như hai cây gậy.....
Trong lúc bị Mộ Phi Phàm ôm tới giường lớn, Vương Hổ còn đang cân nhắc sai lầm của bản thân, mãi đến khi Mộ Phi Phàm bắt đầu cởi quần áo của hắn xuống, hắn mới phát hiện bản thân hình như đang gặp phải nguy hiểm lớn.
.
Gió Xuân Năm Nay Anh Sẽ Đợi?
TXT 2/??
329 Theo dõi 0
Cực Độ Mê Luyến
TXT 83/??
1059 Theo dõi 0
Vong Tiện Bạc Thuyền Khách
TXT 24/??
845 Theo dõi 0
Bí Mật Của Đông Chí
TXT 131/131
458 Theo dõi 0
Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí
TXT 238/??
792 Theo dõi 0
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
TXT 10/10
501 Theo dõi 0Từ khóa: giải trí giải trí tổng hợp Hổ Lạc Bình Dương Vi Khuyển Thê link tối cổ nghe gì vlxx vtvgo tv xem gì
vl79 giải trí tổng hợp Anh Sa Hà Thu Yui Hatano vlxx Tuấn Anh Đình Soạn Hồng Nhung truyenngontinh Thanh Mai Ai Sayama Tâm An Minami Aizawa Min Do-yoon Quàng A Tũn Đình Duy Đình Soạn radiotruyen Karen Yuzuriha Nguyễn Thành Trần Vân Momo Sakura Thu Huệ xem gì Tú Quỳnh phim79 Mayuki Ito vtvgo tv Kim Thanh Nguyễn Huy Yua Mikami link tối cổ iptv m3u8 Viết Linh Bảo Linh Nguyễn Hoa Cô Úc Đình Huy Suzu Honjo nghe gì Đang cập nhật giải trí Kana Momonogi Yu Shinoda audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com